Tạp văn của Nguyễn Nhật Ánh không
chỉ luận bàn về mì Quảng. Anh nói đủ mọi thứ trên trời dưới bể. Từ món ăn đến
thư pháp, từ sân khấu đến điện ảnh, từ chuyện ở nhà đến chuyện cơ quan, từ chuyện
siêu thị đến chuyện phố xá, từ chuyện Sài Gòn đến chuyện miền Tây... Anh luận
bàn đủ thứ: từ lớn đến nhỏ, từ đồ giả đến cuộc náo loạn Hollywood, từ quạt
Cophaco đến quạt Ba Tiêu... Tạp văn của Nguyễn Nhật Ánh không chỉ luận bàn về
mì Quảng.
Anh nói đủ mọi thứ trên trời dưới
bể. Từ món ăn đến thư pháp, từ sân khấu đến điện ảnh, từ chuyện ở nhà đến chuyện
cơ quan, từ chuyện siêu thị đến chuyện phố xá, từ chuyện Sài Gòn đến chuyện miền
Tây... Anh luận bàn đủ thứ: từ lớn đến nhỏ, từ đồ giả đến cuộc náo loạn
Hollywood, từ quạt Cophaco đến quạt Ba Tiêu... Anh cũng thích đủ mọi thứ: từ
thú đọc quảng cáo đến nghe cải lương bên sông Tiền, từ xem bóng đá đến ngắm hoa
đào trong tranh, rồi “chat”... Rồi buồn và nuối tiếc những kỷ niệm xưa như Chia
tay buổi chiều, Sách của một thời, Buồn gì đâu...
Anh trò chuyện với đủ mọi người:
từ gã họ Đỗ ở báo Sài Gòn Tiếp Thị đến các bạn đọc nhí của tờ Mực Tím, từ chị
trông giữ xe đến những người hàng xóm, bà cụ bán nước, từ cô con gái nhỏ trong
nhà đến những em bé chẳng hề quen... lang thang trong những kiếp người...
Đọc hết, mới thấy một Nguyễn Nhật
Ánh thật ân tình và tỉ mỉ. Hóa ra những cuộc trò chuyện của anh cứ tưởng là tầm
phào thế mà đầy triết lý. Anh không bàng quan, không thờ ơ với cuộc sống mà nặng
lòng với hết thảy. Sau mỗi cuộc chuyện trò, cho dù đó là cuộc gặp gỡ ngẫu
nhiên, bao giờ anh cũng phát hiện ra một điều gì đấy - cái điều mà chính anh
cũng thấy bất ngờ, thú vị.
THÔNG TIN CƠ BẢN
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh.
Thể loại: Văn Học, Tản văn.
Nhà xuất bản: NXB Trẻ.
Giai đoạn: Văn học VN đương đại.
CẢM NHẬN CỦA ĐỌC GIẢ
Một cuốn tạp văn hay của bác Ánh.
Trong sách nói về rất nhiều vấn đề mang tính giản đơn, đời thường. Lời văn vẫn
rất giản dị như cái cách bác luôn viết từ trước đến nay.
Trong truyện còn đề cập đến vấn đề
ebook đang phát triển ảnh hưởng nhiều đến văn hóa sách truyền thống, cũng như sự
đam mê với nghề và yêu quý sách của bác.
Phần cuối là phần Người Quảng đi
ăn mì Quảng - tiệc ngon nhờ vào phút chót. Đó là phần mình thích nhất ở quyển
sách này. Như một lời tâm tình của người con đất Quảng, bác truyền cảm cho mình
tình yêu quê hương và nỗi khắc khoải đối với quê hương xứ sở.
Đọc xong phải dành vài phút xuất
thần suy tư nhưng vẫn chưa cảm nhận hết được sự tinh tế từ bác Ánh.
……..
So với một cuốn tạp văn khác của
chú Ánh là cuốn Sương khói quê nhà thì mình thích cuốn này hơn, có lẽ vì các chủ
đề chú đưa ra nó có tính thời sự hơn, dù hầu hết đều được viết từ cách đây lâu
lắc rồi.
Văn phong của chú vẫn dung dị, dễ
cảm như vậy, ẩn chứa trong từng câu chữ là những nỗi niềm yêu quê hương, xứ sở
và một nỗi hoài cổ mênh mang. Nhiều vấn đề chú viết ra cũng thật đáng để suy ngẫm
như chuyện cảm thụ văn học, chuyện ebook phát triển đe dọa đến sự tồn tại của
sách giấy, v.v... Nói chung là một cuốn tạp văn đọc rất ổn.
……
Đúng là “Người Quảng xa xứ đi ăn
mì Quảng không giống như đi ăn những món khác như lẩu dê hay bò bảy món. Họ
không chỉ ăn bằng miệng bằng vị giác hay khứu giác, không chỉ đơn thuần để thưởng
thức cái ngon. Người Quảng đi ăn mì Quảng là đi ăn bằng tâm trạng”.
Xuyên suốt những tạp bút trong cuốn
sách, nhà văn gửi gắm cái tâm trạng ấy với biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới
bể. Không ít tạp bút Nguyễn Nhật Ánh nêu những vấn đề bức xúc của xã hội trong
đau đáu nỗi đời, sắc sảo, góc cạnh của người viết báo.
Mặc dù tinh thần chung của cả tập sách hình
như nhà văn không ưa đụng chạm đến những vấn đề thời sự xã hội trực tiếp mà chú
tâm hơn đến những suy tư, hoài niệm, gửi gắm con người xã hội của mình qua một
kiểu nhàn đàm lâu nay vẫn được người ta quen dùng để thể hiện.
Post a Comment Blogger Facebook