Ngặt gió chướng không thương nên
đến hẹn lại rập rờn qua cửa. Ông chạy vào vạt đồng này thuê đất trồng dưa hấu.
Năm đầu tiên, ông đốt rạ lên, nghe khói trên đất-người-ta cay sè con mắt. Lãng
xẹt, ông tự cười, hai vạt đồng chỉ cách một con mương rộng, có xa
đâu, mắc gì mà buồn. Dù thế, tha thểu trên đất quê người cảm giác cứ xót xa. Năm nay, mảnh đất mà ông thuê cũng rục rịch quy hoạch. Người chủ đất ngậm ngùi, "chắc là sau Tết tui giao giấy đỏ cho người ta, tìm phương kế khác làm ăn, ông cũng đừng có buồn... ".
đâu, mắc gì mà buồn. Dù thế, tha thểu trên đất quê người cảm giác cứ xót xa. Năm nay, mảnh đất mà ông thuê cũng rục rịch quy hoạch. Người chủ đất ngậm ngùi, "chắc là sau Tết tui giao giấy đỏ cho người ta, tìm phương kế khác làm ăn, ông cũng đừng có buồn... ".
Hôm vác dá ra ruộng để lên giồng,
ông thấy giật mình vì đồng vắng tanh, vắng ngắt. Cỏ mọc bít những lối mòn trên
bờ ruộng, bông cỏ vượt lên đầu ngọn lúa xanh rờn. Người trong xóm không còn tâm
trạng để chăm chút đất đai, họ bồn chồn chạy qua chạy lại nhìn nhau, bồn chồn
nói cười, bồn chồn ngó những ô xanh đỏ trên bản đồ quy hoạch, kìa, cái siêu thị
đó nằm ngay trân đất nhà tui. Chộn rộn, nôn nả trước cuộc đổi đời, đám bạn rẫy
của ông quên cả mùa dưa hấu đang tới.
Cả ngọn gió chướng liêu xiêu cũng
không đủ để nhắc nhớ. Thành ra vạt đồng chỉ còn mình ông. Với một mùa ròng
rãi... Tưới dưa xong, ông già ngồi hút thuốc ngó trời, nhớ thằng Bảy Trị, Ba
Thám bây giờ người chạy xe ôm, người mở tiệm buôn bán nhỏ, tiệm bida, karaokê
hay dạt đến một cánh đồng xa hơn, tiếp tục sống đời nông dân "ăn chắc, mặc
bền". Tết này, giữa chợ, ông sẽ gặp lại bao nhiêu người trong số đó? Hay cả
một vùng dưa Lý Văn Lâm nổi tiếng chỉ còn tum húm đống dưa của ông?
(Trích đoạn trong tập truyện)
THÔNG TIN CƠ BẢN
Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư.
Thể loại: Văn học, Truyện ngắn.
Nhà xuất bản: NXB Trẻ.
Giai đoạn: Văn học VN đương đại.
CẢM NHẬN CỦA ĐỌC GIẢ
Có lẻ 1 đặc điểm không thể chối
cãi của văn chị Tư là buồn, nó buồn day dứt đến nao lòng. "Giao thừa"
của chị cũng không ngoại lệ, những câu chuyện chị viết ra là những kiếp người,
những thân phận. Nhưng những con người trong văn chị nào có phẳng lặng bao giờ,
nó trắc trở, gập ghềnh, đời người sao lắm đớn đau, sầu muộn.
Cái buồn mà chị viết ra như thấm
vào da vào thịt người đọc, nó khiến người ta lặng đi mỗi khi đọc xong 1 mẩu
chuyện, kiếp người sầu lắm vậy sao?! Văn chị chân chất thật thà người miền Tây
vậy mà lại cứa đau những con tim khi lần giở từng trang sách của chị!
……..
Mỗi lần đọc tác phẩm của Nguyễn
Ngọc Tư là mình lại buồn. Nỗi buồn da diết mênh mang bao trọn con người nguyên
cả 1 buổi chiều, trách thầm thấy mình sao mà quá đa sầu đa cảm.
Văn phong của chị nhẹ nhàng, tưởng
chừng như êm đềm nhưng chất chứa đầy tâm tư.
Tình cờ mượn của bạn cuốn "
Yêu người ngóng núi " của chị,tôi cũng chẳng hy vọng gì nhiều về nó, chỉ
là mượn đọc thử chơi..
Sự tình cờ đó như cái duyên phận,
như tìm thấy cái gì đó mất đi, bỗng quay trở lại. Những tác phẩm của chị mang lại
trong mình rất nhiều cảm xúc, nó không phải để đọc nhanh quên nhanh, nó ngấm từ
từ, nhẹ nhàng, êm đềm mà da diết.
Nguyễn Ngọc Tư từng nói tác phẩm
của chị như 1 trái sầu riêng, người thấy rất thích, còn người thì ngửi không nổi.
Văn phong chị viết không đại trà,
bản thân cảm thấy vốn từ ngữ của chị quá sức phong phú và sâu săc, mình hầu như
chẳng thấy chúng bị lặp lại, điều mà những cây bút trẻ ngày nay mình nghĩ không
có được.
………
Cũng như "giao thừa" là
thời điểm đứng giữa cái cũ và cái mới, từng truyện từng truyện trong tuyển tập
này đều là một bức tranh còn dang dở vẽ nên những phận người "mắc kẹt"
giữa dòng đời, tới không được mà lui cũng không xong. Những sợi dây tình dây
duyên bị cắt đứt rồi không cách nào nối lại được, khiến người ta cứ mãi loay
hoay mà lỡ dở một đời.
"Giao thừa" chưa hẳn là
một tác phẩm xuất sắc tột bậc của Nguyễn Ngọc Tư, nhưng có những truyện ngắn bật
lên và rất đáng thưởng thức, như "Cuối mùa nhan sắc" và "Dòng nhớ".
Ôi cái người đàn ông đó mà, khi si thì có thể si hết lòng mà khi bạc thì cũng
có thể bạc hết mức, kiểu gì cũng chỉ làm khổ người đàn bà bên họ mà thôi.
Xembooks
Post a Comment Blogger Facebook